Thế là mẹ nói dối một người đàn ông, người đàn ông mà mẹ yêu! Ánh mắt người ấy nhìn mẹ tha thiết. Mẹ nhất quyết bước đi đầu không ngoảnh lại. Đấy là một ngày đầu thu đầy nắng vàng nhưng đã lẩn quất tiết trời se lạnh, lá vẫn còn nguyên trên cây nhưng đã bắt đầu chuyển mình thay màu áo… Người ấy để cho mẹ đi chỉ vì mẹ đã hứa là mẹ sẽ thu xếp công việc « riêng tư » để quay lại với người ấy. Nhưng rồi mẹ đã không quay lại như đã hứa. Mẹ bước đi lòng thổn thức, người ở lại đăm đắm dõi theo…
Ngày đầu tiên là như thế đó, có một người khóc ròng, có một người thương quá không yên… Đó là ngày đầu tiên… con đi học mẫu giáo !!!!!
Dù chúng mình đã nói với nhau rất nhiều trước đấy, về « sự chia ly » trong « mấy tiếng đồng hồ này », dù có người luôn gật gù ra điều hiểu biết : con sẽ không khóc nhè đâu… Thế nhưng con người ta hay « tức cảnh sinh tình » : trường mới quá, bạn mới quá, đông người quá, các cô này xa lạ quá (lại không xinh được như mẹ)… thế là nước mắt tự nhiên chảy dài rồi bật lên thành tiếng nức nở, một người bỗng tha thiết xin một người ở lại, một người quay đi sau lời nói dối « ko biết có thể tha thứ được không » ấy, cũng nghẹn ngào vì lời nói trong tiếng nấc vẳng bên tai : « Mẹ nhớ… … con chờ… …. » !!!
Meudon, ngày 02/09/2010…