Lê-Anh ốm sốt rồi lại đến Lê-Na. Con gái sốt cao hơn hẳn anh, mệt nằm bẹp 1 chỗ. Nhưng con lại cực kì ngoan. Bố cho uống thuốc hạ sốt xong ho, sợ nôn thuốc ra con cứ mím chặt miệng lại. Rồi nhỏ mũi con cũng rất hợp tác, không kêu ca câu nào. Con không quấy tí nào mà chỉ cần gì mới gọi bố. Tối cả nhà ngồi ăn cơm, con mệt chỉ nằm ở ghế salon. Thỉnh thoảng con ngồi dậy nhìn mọi người rất đáng yêu.
Đến tối đi ngủ, bố vào phòng sau thì con gọi : « Bố, bố này ». Bố hỏi con muốn gì thì con chìa tay qua song giường, nói một câu đơn giản « Tay ». Con muốn 2 bố con cầm tay nhau 1 cái rồi mới ngủ.
Yêu con gái lắm. Mau khỏi con nhé!